Diễn đàn Sinh viên
Cầu vồng sau cơn mưa
Sau cơn mưa, Cầu vồng hiện lên lung linh sắc màu như một điềm lành báo hiệu mọi thứ tốt đẹp sẽ đến. Với Dứt: “Con đường khó khăn là con đường đang lên dốc, khi đi hết con dốc chính là vinh quang, nơi mà chúng ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ tươi đẹp ở phía dưới chân mình”.
Sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo khó của thành phố Cần Thơ. Cuộc sống nơi đây tuy bình yên trong lành, nhưng điều kiện kinh tế rất khó khăn. Quanh năm suốt tháng chỉ có thể trông chờ vào sào lúa của mẹ, những mẻ cá tôm của cha. Từ khi còn nhỏ, Dứt đã xây dựng được mục tiêu, lý tưởng sống cho riêng mình: “Dù cuộc sống có ở vị trí nào đi chăng nữa nhưng mình vẫn phải sống thật tốt, có ích với cuộc đời, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho những người thân yêu, xa hơn là với tất cả mọi người”.
Dứt trở thành sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, Trường Cao đẳng Ngoại ngữ và Công nghệ Hà Nội sau hai năm theo học chuyên ngành xây dựng tại Đại học Cần Thơ nhưng nhận thấy bản thân không phù hợp. Biết là xa xôi, vất vả nhưng Dứt tự nhủ: “Đến một thành phố mới, tiếp xúc với một nền văn hóa mới, làm quen với những người bạn mới sẽ làm cho kiến thức, tâm hồn của bản thân phong phú, đa dạng hơn” và tin rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn đang chờ phía trước.
Dứt phải tự lo kiếm tiền để duy trì cuộc sống và chi trả toàn bộ học phí. Như một chiến binh không bao giờ có hai từ “bỏ cuộc”, ngoài giờ học, Dứt dành toàn bộ thời gian cho việc đi làm thêm. Rất nhiều công việc có thể, Dứt đã từng làm như: phục vụ quán cà phê, bưng bê đồ ăn nhà hàng, làm biển quảng cáo, dựng rạp đám cưới, sự kiện... Miễn là công việc không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức thì Dứt đều không từ chối. Sau một ngày dài đi làm mệt mỏi, về phòng sau khi ăn uống, Dứt lại tiếp tục ngồi vào bàn học bài. Chiếc máy tính có nhiều vết sờn, bong chóc và bạc màu theo thời gian là tài sản có giá trị nhất theo Dứt ra Thủ đô. Để có tiền mua chiếc máy tính này, bố mẹ đã phải vất vả một nắng hai sương, chăm sóc cẩn thận những chú vịt nhỏ nhắn xinh xắn nên Dứt rất trân trọng, luôn sử dụng và giữ gìn cẩn thận. Dứt biết rằng những giọt mồ hôi, sự tin tưởng của cha mẹ mình ở đó.
Có lần tôi hỏi Dứt: “Khi được nghỉ anh đều đi làm thêm như thế, vậy có thể theo được kiến thức học tập trên lớp không? Anh suốt ngày làm như vậy, không thấy mệt à?”. Dứt bảo: “Không có nhiều thời gian để học nhưng nhờ vào chuyên môn cao và nhiệt huyết chỉ bảo của thầy cô bộ môn nên anh cũng dễ tiếp thu kiến thức hơn”.
Mỗi khi trên lớp, Dứt luôn tập trung lắng nghe thầy cô giảng bài. Sau mỗi ngày đi làm thêm trở về, Dứt lại cố gắng nghe radio tiếng Anh trên những trang mạng để có thể nâng cao kiến thức chuyên môn. Một phần là ở giai đoạn cấp 2, cấp 3 nhờ vào sự nỗ lực vun bồi của bản thân nên kiến thức nền tảng của Dứt rất tốt. Dứt tâm sự: “Kiếm được đồng tiền trong sạch thì phải vất vả. Giờ mình phải cố gắng để lo cho bản thân, và chi phí học tập. Sau này khi ra trường có kiến thức chuyên môn cao, sẽ kiếm được những công việc đỡ vất vả, có thể là chỗ dựa vững chắc cho gia đình, giúp đỡ cho những hoàn cảnh khó khăn hơn mình”. Thấy Dứt nói vậy, tôi chỉ biết động viên: “Cố gắng lên anh nhé, em tin anh sẽ làm được!”. Tôi biết rằng câu nói của mình không thể giúp được anh nhiều, nhưng hiện tại đây là thứ bản thân tôi có thể làm. Truyền một chút động lực để giúp anh thêm yêu cuộc sống, thêm sự tin tưởng vào chính bản thân mình.
Do khác biệt khí hậu, chưa thể lập tức thích nghi, mùa đông nhiệt độ xuống thấp hay trời đột nhiên trở gió lạnh, Dứt lại đổ bệnh. Những tiếng ho kéo dài, cổ họng kín đờm, nghẹt mũi cứ thế lại xuất hiện. Có lần Dứt còn bị sốt rét hành hạ. Không chịu khuất phục, Dứt thường xuyên tập thể dục, thể thao để nâng cao sức đề kháng, thích ứng tốt hơn với khí hậu mùa đông lạnh giá của miền Bắc. Sau hơn một năm sinh sống tại Hà Nội, Dứt đã dần thích ứng được với hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt này.
Vào một buổi tối giá rét khoảng 10 độ C, tôi và Dứt cùng ngồi trên thùng của chiếc xe tải đưa chúng tôi đi phục vụ sự kiện cho khách hàng. Công việc của chúng tôi được phân công là khuân vác loa đài, âm thanh ánh sáng, và những công cụ để phục vụ cho việc dựng sân khấu phục vụ khách dự tiệc khỏi bị mưa rét. Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, trong thùng xe tải âm u, chật chội vì chứa quá nhiều đồ đạc, tôi và Dứt cùng nhau nhìn ra khung cửa hẹp, nơi ấy có những ánh đèn điện lấp lánh của thành phố. Sau khoảng thời gian dài, Dứt lên tiếng phá tan im ắng: “Mình phải nỗ lực học tập hơn nữa em à, chỉ con đường học tập mới có thể thay đổi được tương lai phía trước. Không thể trở thành một người thấp kém, một người ở dưới đáy của xã hội như vậy được. Làm được như vậy, mình phải có trí tuệ. Để có được nhiều tiền có thể chăm lo cho bản thân, là chỗ dựa vững chắc cho những người thân yêu, có nhiều điều kiện tốt hơn nữa để có thể giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn hơn mình”. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, Dứt vội vàng nghe máy. Má đổ bệnh, trong nhà không còn tiền, bảo anh nếu có thì chuyển ngay về để chi trả viện phí và tiền thuốc! Tôi rơm rớm nước mắt. Trước đây tôi luôn cho rằng mình là người bất hạnh khi không có những bộ quần áo mới, những chiếc xe đẹp, đắt tiền bằng bạn bè. Tôi luôn tự trách bản thân, sao số mình đen vậy? Tại sao mình lại không sinh ra ở trong một gia đình giàu có, con của ông này, bà nọ? Giờ nghĩ lại tôi thấy mình non dại quá, chỉ chăm chú vào những điểm đen trên tờ giấy trắng. Tôi chợt nhận ra rằng bản thân mình cũng có nhiều điều kiện hạnh phúc đấy chứ. Tôi còn có gia đình, người thân vẫn luôn dành những gì tốt nhất cho mình.
Dứt phải đi vay mượn bạn bè ngược xuôi, và may mắn có một người bạn mà trước đây anh mới ra Hà Nội từng quen biết. Người đó đã giúp anh một khoản tiền khá lớn để gửi về giúp má.
Dứt chuyển sang tự học thêm chụp ảnh. Tôi hỏi tại sao anh lại bước vào con đường chụp ảnh, mà không phải những lựa chọn khác. Dứt nói: “Chụp ảnh này đỡ vất vả hơn những công việc chân tay thông thường, và cũng có được thu nhập cao hơn. Ngoài ra điều quan trọng nhất đó chính là thỏa mãn được đam mê cháy bỏng của anh từ nhỏ tới giờ”.
Đã từ rất lâu, Dứt thầm mang trong mình một hoài bão, một đam mê bất tận là có thể được đặt trên lên tất cả 63 tỉnh thành phố của đất nước Việt Nam tươi đẹp, xa hơn là toàn thế giới. Dứt có thể thỏa thích lưu lại những kỷ niệm đáng nhớ, những dấu chân, những giây phút hạnh phúc cùng những người bạn, gia đình. Những vùng đất tươi đẹp mà anh có cơ hội được đặt chân tới. Như vậy chẳng phải vừa có thể kiếm thêm được thu nhập, lại có thể phục vụ được đứa con tinh thần hay sao.
Dù phải dành nhiều thời gian cho công việc làm thêm, học tập. Nhưng khi ở lớp hoặc Nhà trường có bất cứ hoạt động, sự kiện nào anh Dứt cũng đều nhiệt tình tham gia. Thời gian trở lại đây Dứt đã tham gia vào câu lạc bộ truyền thông của Trường. Với bản tính ham học hỏi, dám dấn thân vào khó khăn, Dứt đã rất nhanh chóng trở thành một thành viên có giá trị, và quan trọng trong nhóm. Giúp câu lạc bộ chụp ảnh, sau đó về nhà còn chỉnh sửa, edit video... để các bạn học sinh, sinh viên trong Trường có thể nắm bắt được thông tin, sự kiện, hoạt động của Nhà trường nhanh chóng và chính xác nhất.
Thời gian trôi đi, Dứt đã vượt qua khó khăn về vị trí địa lý, điều kiện kinh tế của gia đình, chiến thắng luôn cả sự khác biệt về văn hóa, khí hậu ở thủ đô Hà Nội để có thể học hỏi, tiếp thu những kiến thức mới, không ngừng phát triển bản thân.
Sau cơn mưa, Cầu vồng hiện lên lung linh sắc màu như một điềm lành báo hiệu mọi thứ tốt đẹp sẽ đến. Với Dứt: “Con đường khó khăn là con đường đang lên dốc, khi đi hết con dốc chính là vinh quang, nơi mà chúng ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ tươi đẹp ở phía dưới chân mình”.
Đỗ Văn Nhân - Lớp 23CĐTQ11