Diễn đàn Sinh viên
Sao đổi ngôi
“Ước nguyện của anh đã dần thành sự thật khi anh là một thầy giáo. Trải nghiệm của 3 năm sinh viên sẽ là hành trang theo bước chân anh đến các vùng đất mới để truyền đạt kiến thức cho các em học sinh”.
Tôi sinh ra tại mảnh đất Bắc Giang trong một gia đình thuộc vào hàng tầm trung tại khu phố Bình Minh. Bố mẹ tôi là dân buôn bán nhưng rất quan tâm đến chuyện học hành của con cái. Tuổi thơ tôi gắn với những buổi đến trường và phụ giúp công việc gia đình. |
Với kết quả học tập không quá xuất sắc nhưng nhờ sự chăm chỉ và cố gắng, chỉ còn mấy tháng nữa Học viện Báo chí -Tuyên truyền sẽ mở rộng cánh cửa chào đón thì tai họa ập đến với tôi. Chuyến hàng lớn của bố mẹ tôi sau hàng tháng trời chờ đợi bắt buộc phải bán hạ giá thê thảm. Lòng tham cộng với kiến thức thương mại hạn chế và tiếng Trung Quốc tự học của bố mẹ tôi phải trả giá. Bao nhiêu vốn liếng, tài sản tích cóp bấy lâu bỗng nhiên tiêu tán chỉ còn lại niềm an ủi: “Của đi thay người, may mà không dính vào vòng lao lý”.
Đêm chia tay, giọng Huyền chùng xuống: “Không còn cách nào nữa sao Đông?”. Tôi buồn bã: “Mình đã tìm hiểu rồi, vay tiền ngân hàng chính sách xã hội cũng không đủ cho 4 năm Đại học. Chắc mình phải đi làm kiếm tiền rồi tính tiếp”…
Tôi theo người quen đi xin việc tại một doanh nghiệp Trung Quốc, công việc của tôi là công nhân sản xuất đứng dây chuyền hàng ngày. Những đồng tiền kiếm được thấm đẫm mồ hôi và sự vất vả đến ứa nước mắt khi tiếng Anh của tôi không sử dụng được với người Trung Quốc. Bị đối xử bất công không bằng những người chỉ học hết cấp 2 nhưng lại nói chuyện được với Sếp người Trung Quốc, không biết từ lúc nào khát vọng học tập trong tôi lại trỗi dậy. Tôi quyết định phải đi học tiếng Trung Quốc. Sau đêm dài tìm kiếm thông tin, tôi đã chọn được một trường Cao đẳng phù hợp. Nơi đây, tôi có thể vừa đi học, vừa đi làm, tiết kiệm được thời gian và chi phí, hơn nữa không xa Học viện Báo chí - Tuyên truyền nơi Huyền đang học…
Niềm vui nhanh chóng qua mau, tôi đối diện với sự lo lắng, hoang mang. Số tiền ít ỏi mang theo cạn dần dù tôi đã hạn chế tiêu đến mức ít nhất có thể. Tôi đã trải qua những buổi đói hoa mắt, ngồi trên lớp mà đầu óc quay cuồng với những lời dạy của thầy. Đêm về tôi trằn trọc sũy nghĩ phải làm cách nào để có thêm chi phí sinh hoạt, bớt gánh nặng cho bố mẹ, hay là tôi bỏ học để đi làm luôn bây giờ. Không, tôi không thể từ bỏ giấc mơ!
Tôi đi làm thêm. Sáng tôi dậy sớm đi phục vụ Quán phở, buổi trưa phục vụ Quán cơm, chiều tan học lại vội vã đến quán Bia hơi đường Tàu. Tôi làm mọi việc từ lau dọn vệ sinh, rửa bát, rửa cốc đến bưng bê phục vụ. Sau một thời gian, bà chủ, ông chủ nào cũng quý cậu sinh viên thư sinh, ngoan hiền, năng động, chịu khó, thỉnh thoảng còn “bắn” mấy câu tiếng Anh, tiếng Trung với khách. Ông chủ quán Bia nói: “Bỏ học về đây làm Quản lý cho anh”. Bà chủ quán cơm thì nói: “Làm con rể cô, cô chuyển quán cho mà làm”…
Trường phối hợp với Trường Cao đẳng Y Hà Nội và các đơn vị đồng hành tổ chức chương trình tặng quà cho trường Tiểu học, các em học sinh Mầm non, gia đình chính sách, có công với cách mạng, gia đình có hoàn cảnh khó khăn tại tại thôn Kin Chu Phìn 2, xã Nậm Pung, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai vào những ngày cuối năm Quý Mão 2024 với mong ước được chia sẻ khó khăn, mang tình thương, chút ấm áp của tình người, sự sẻ chia đến những học sinh, gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Số tiền hơn 100 triệu đồng thật là đáng quý với học sinh và người dân chủ yếu là đồng bào Dao và đồng bào Hà Nhì sinh sống nơi cách huyện lỵ gần 50 km, hỗ trợ các học sinh cải thiện, nâng cao đời sống và chất lượng học tập, giáo dục. |
Tham gia chuyến đi, tôi thực đã được trải nghiệm, được cống hiến, được trưởng thành hơn trong cuộc sống, tự mình rèn luyện bản thân, nâng cao kỹ năng sống, kỹ năng sinh hoạt và làm việc tập thể. Đã từng tuyệt vọng khi gia đình gặp biến cố, than thân trách phận khi phải vất vả kiếm tiền đề học nhưng đến đây tôi mới thấy mình còn may mắn hơn nhiều người. Tôi cũng như bao sinh viên FTC đã và đang được học tập trong môi trường đầy đủ về cơ sở vật chất, được ở trong khu ký túc xá tiện nghi, có thời gian đi làm để kiếm tiền trả học phí và tự lo cho cuộc sống. Nhìn những ánh mắt long lanh của các em học sinh, tôi tự nhủ: “Mình phải phấn đấu để có điều kiện giúp đỡ nhiều người”…
Đường phố ngổn ngang cây xanh và rác thải. Sức tàn phá của cơn bão Yagi thật kinh khủng. Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố Hà Nội phát động: “Toàn dân tham gia tổng vệ sinh môi trường khắc phục hậu quả cơn bão số 3”. Với tinh thần xung kích, từ 6h15 ngày thứ 7 những bóng áo xanh thanh niên tình nguyện của Trường Cao đẳng Ngoại ngữ và Công nghệ Hà Nội đã có mặt tại điểm tập kết cùng lực lượng của Trường Cao đẳng Y Hà Nội (Cơ sở Mỹ Đình) và Trường Đại học Công nghệ Hà Nội bắt tay dọn cành, lá xanh, rác thải, bùn đất trên tuyến phố Nguyễn Cơ Thạch, Hàm Nghi, Trần Văn Cẩn và các tuyến phố lân cận của phường Mỹ Đình 2.
Cái nắng oi ả sau những ngày mưa làm cho những chiếc áo xanh ướt đẫm mồ hôi, cành cây có gai để lại những vết xước trên tay nhưng không cản trở được bước chân của chúng tôi. Sau 2 ngày ra quân, tuổi trẻ Trường Cao đẳng Ngoại ngữ và Công nghệ Hà Nội cùng lực lượng thanh niên quận Nam Từ Liêm đã cơ bản xử lý xong nhiều điểm cây xanh tồn đọng trên các tuyến đường chính, các khu đô thị, vườn hoa cây xanh, góp phần khắc phục hậu quả cơn bão số 3, trả lại những con phố, vỉa hè sạch đẹp như trước khi bão về. Đúng là “Đâu cần thanh niên có. Đâu khó có thanh niên”. Tôi tự hào là một thanh niên Việt Nam, một sinh viên Trường Cao đẳng Ngoại ngữ và Công nghệ Hà Nội…
“Anh có nhiều cơ hội khi trở về quê. Bắc Giang bây giờ rất phát triển. Anh có thể xin vào làm ở một cơ quan nào đó của Tỉnh cần sử dụng đến ngôn ngữ Trung Quốc hoặc có thể theo nghiệp của bố mẹ làm ông chủ”. Nắm chặt tay Huyền, tôi quả quyết: “Anh quyết định rồi. Anh phải nắm bắt cơ hội này. Anh đã nhận lời ở lại Trường làm giảng viên. Trước mắt anh sẽ dạy cho các em học sinh trung cấp. Anh có cơ hội dạy cho chính học sinh của Bắc Giang mình vì Trường có cơ sở đào tạo trên đó. Năm tới, anh sẽ đăng ký học liên thông Đại học, rồi tiếp tục học lên cao nữa”. Ngả vào vai tôi, Huyền khẽ nói: “Em thương anh quá mà không giúp gì được!”. Ôm chặt Huyền, tôi thì thầm: “Khó khăn đã qua rồi, chỉ cần có em bên cạnh là anh đủ nghị lực bước tiếp!”. Huyền gục đầu vào ngực tôi im lặng. Bỗng Huyền thốt lên: “Sao đổi ngôi!”. Theo tay Huyền chỉ tôi nhìn thấy mấy vệt sáng phía bầu trời xa xa. Huyền vội giục tôi: “Anh ước đi! Nếu ước nguyện một điều gì vào đúng lúc có Sao băng thì lời ước ấy sẽ thành sự thật”. “Cám ơn em! Sau các đợt tình nguyện của Trường anh mong muốn sẽ giúp được nhiều người có hoàn cảnh khó khăn. Ước nguyện của anh đã dần thành hiện thực khi anh là một thầy giáo. Trải nghiệm của 3 năm sinh viên sẽ là hành trang theo bước chân anh đến các vùng đất mới để truyền đạt kiến thức cho các em học sinh. Anh tin trên chặng đường ấy luôn có em đồng hành!”.
Bùi Đăng Đông - Cựu sinh viên Lớp 21CĐTQ01